Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

Chuyện về người Công an Nhân dân XHCN - TT. Thích Chân Quang kể

Chuyện về người Công an Nhân dân XHCN - TT. Thích Chân Quang kể.

Chuyện ở Long Khánh (miền nam). Một thanh niên bị bắt vì tội móc túi, giải đến đồn CA. Anh CA nghiêm mặt:
- Móc túi là 6 tháng tù!

Nhưng rồi anh nhẹ giọng:
- Tại sao anh móc túi?

Người thanh niên cúi mặt:
- Ba em ốm không có tiền mua thuốc, em túng quá ...

Truyện ngắn: Trái tim Cộng sản

- Anh bỏ em ra, em van anh! Ba anh là bí thư tỉnh uỷ. Anh là sinh viên xuất sắc du học từ Nga về, tương lai anh sáng... Sao anh lại yêu em, sao anh lại đến với em, em không xứng, em đã từng là gái bao ... Anh có lý tưởng, lý tưởng Cộng sản cao đẹp ... Còn em, em có gì? Em dơ bẩn lắm ...


Người thanh niên rời khỏi bờ vai cô gái. Anh yên lặng không nói gì. Mắt anh đỏ hoe. Lát sau, anh áp hai tay vào má cô, nhìn sâu vào đôi mắt đẫm nước, anh hỏi:

- Em có biết ai là người dơ bẩn nhất trên đời không?


Cô gái lắc đầu. Anh đặt tay phải lên ngực trái và nói:

- Là anh - Người Cộng sản.


Anh hỏi tiếp:

- Em có biết ai hôi hám nhất trên đời không?


Cô gái lắc đầu. Tay vẫn nằm yên trên ngực trái, anh đáp:

- Là anh - Người Cộng sản ...


Cô gái nhìn anh bằng đôi mắt ngỡ ngàng, cô không hiểu. Cô vừa định lên tiếng hỏi thì anh đã bất chờ lao đến ngăn bằng một nụ hôn thật lâu, thật sâu, nhẹ nhàng nhưng vô cùng ấm áp. Nước mắt cô chảy quanh... Lúc sau, anh rời đôi môi ửng hồng mềm mại của cô để hôn khô đi những giọt nước mắt. Mỉm cười nhìn cô, âu yếm ôm cô vào lòng, anh nói:

- Người Cộng sản là người dơ bẩn và hôi hám nhất trên đời, vì họ luôn hướng về những người ở dưới đáy của xã hội. Vì lẽ sống của họ là bằng mọi phương tiện, bằng mọi giá, phải bảo vệ cho bằng được phẩm giá, cuộc sống, hạnh phúc của những người kém ưu thế trong xã hội. Họ phải đến những gầm cầu hôi hám đầy rác và phân, để dạy chữ cho từng đứa bé lề đường, dạy các em trai học võ, dạy các em đạo đức để biết che chở, bảo vệ cho các em gái không bị sàm sỡ, xâm hại ... Làm sao quần áo họ tránh được những mùi hôi hám? Người Cộng sản còn phải đến viện dưỡng lão để chăm sóc, hỏi han ân cần những cụ ông cụ bà trong lòng thương yêu và kính trọng. Sau đó dọn rửa vệ sinh, mang đi đổ những túi phân, túi nước tiểu và đặt lại những túi mới ... Làm sao cơ thể họ tránh được mùi hôi của phân, của nước tiểu? Và, còn nhiều nữa.


Đang nói, bỗng anh dừng lại, đẩy nhẹ cô ra, vuốt ngay lại sợi tóc rối, hôn lên trán cô và nói tiếp:

- Người Cộng sản sẵn sàng và vui vẻ chấp nhận mọi sự dơ bẩn và hôi hám từ con người, nên thân thể họ cũng dơ bẩn và hôi hám như thế, em ạ. Em và anh, chúng ta đều dơ bẩn. Chúng ta là mầm của một loài hoa vươn lên từ bùn đen. Bùn đen hôi thối, bẩn thỉu của do  chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa đế quốc tạo nên. Thân thể chúng mình dơ nhưng tâm chúng mình sáng. Mọc lên từ bùn, nhưng chúng mình sẽ thành sen. Chúng ta không cần thứ hương thơm giả dối, thứ trong sạch táng tận lương tâm được tạo nên từ chiến tranh, bóc lột, bần cùng hoá của chủ nghĩa tư bản. Chúng ta vui khi thân thể chúng ta dơ và hôi để chúng ta được ngồi xuống bên những người vô sản, nâng họ dậy, đẩy họ đi lên cùng với mọi người. Không phải em cũng giống anh, thích đọc thơ, ngâm thơ và làm thơ sao? Đó mới là hương thơm chân thật của con người em ạ. Ngày đầu nhìn em ở quán nước, anh đã đoán ra quá khứ của em, nên đã tặng em một bài thơ, em còn nhớ không?
Cô gái bật khóc nức nở. Anh vỗ về, âu yếm. Cô đọc trong nước mắt:


"Thân xác ta có thể là vũng lầy

Nhưng tâm hồn ta có thể là ngọc quý
Tại sao ta cứ chìm đắm đoạ đày
Tại sao ta không trở thành chân lý ..."


Cô vừa đọc dứt bài thơ, anh đã quỳ một chân xuống, nhìn cô và hỏi bằng giọng ấm áp như biển nắng mặt trời và ánh mặt mênh mông yêu thương trùng dương sóng vỗ:

- Em có đồng ý, để anh được bên em, chăm sóc em, yêu thương em trong lòng kính trọng suốt quãng đời còn lại không, em?
Trên tay anh, chiếc nhẫn quý lung linh, lấp lánh ...
Mặt trời đã dần khuất bóng, ánh hoàng hôn buông những vạt nắng đỏ rực cuối cùng len vào tầng mây xanh trắng, tạo nên một kiệt tác rạng ngời của tầng không.
Nhưng có lẽ, ngày hôm đó, có một kiệt tác còn đẹp và hùng vĩ hơn khung trời đó vạn lần, đó là trái tim, của một Người Cộng Sản.
Và, Lý tưởng Cộng sản, Chủ nghĩa Cộng sản là một kiệt tác của lương tâm nhân loại.

Viết xong, 16/3/2016,


Phan Hưng Duy